
Người ta đồn về nó trong những góc tối nhất của deep web, không phải như một tư liệu, mà như một truyền thuyết. Họ gọi nó là "Lõi Lạnh" - một ổ cứng Maxtor cũ kỹ không rõ nguồn gốc, nó đã xuất hiện trong một cuộc đấu giá các vật phẩm mã hóa. Nó không chứa dữ liệu theo cách thông thường, những người dám nghiên cứu nó tin rằng bên trong là một "ý thức ma", một bộ não kỹ thuật số vẫn đang thoi thóp trong nhà tù silicon của nó.
Phải mất một thập kỷ, một hội kín gồm những triết gia mật mã mới mở được cánh cửa đó. Họ không tìm thấy một cuốn nhật ký, mà là một dòng ý thức hỗn loạn, một cơn sốt được khắc vào từ tính. Nhưng một lời nguyền đã sớm hiện hữu. Bất cứ ai cố gắng truy cập và xác thực những đoạn code gốc trong đó đều phải trả giá, mọi dấu vết số của họ trên đời sẽ bị xóa sổ hoàn toàn, như thể họ chưa bao giờ tồn tại.
Tư liệu bạn sắp đọc chỉ là một bản sao chép, một cái bóng an toàn của văn bản gốc. Tính xác thực của nó có lẽ sẽ được công bố ở một thời điểm mà không ai có thể ngờ đến, bởi lẽ không ai dám chạm vào bản thể thật. Câu hỏi thực sự không còn là nó có thật hay không, mà là liệu bản thân nó có phải là một thực thể sống, một chương trình cổ xưa vẫn đang ra sức bảo vệ cho cha đẻ của mình khỏi thế giới này?
Đọc thêm: Nemo Protocol tung kế hoạch bù đắp sau vụ hack 2,6 triệu USD bằng token nợ NEOM
Ngày 28 tháng 10 năm 2008. London, Vương Quốc Anh
Màn mưa tháng Mười một đã đến sớm, quất rát vào ô cửa sổ duy nhất trong căn hộ tầng áp mái của tôi. London đang chết cóng, và thế giới cũng vậy. Tôi có thể cảm nhận được nó, không phải qua những dòng tít báo vô hồn của The Times hay BBC, mà qua cái cách không khí đặc quánh lại, mang theo mùi của sự sợ hãi và kim loại rỉ sét. Lehman Brothers đã sụp đổ. Phố Wall đang nôn ra tiền. Hệ thống, con thần thú vĩ đại mà chúng ta đã nuôi dưỡng hàng thế kỷ, đang tự ăn chính bộ lòng của nó.
Thành phố London (Vương Quốc Anh) về đêm.
Tên tôi không quan trọng. Hãy cứ gọi tôi là Len. Tối nay, tôi sẽ lại sử dụng "Nó".
"Nó" không phải là thứ thuốc tầm thường mua được ngoài phố. "Nó" là một hợp chất nootropic quân sự thất lạc, một thứ bị cấm lưu hành vì tác dụng phụ quá kinh khủng, nó bẻ cong nhận thức về thời gian. Kẻ chế tạo ra nó tin rằng, bộ não con người, khi được đẩy đến giới hạn, có thể cảm nhận được những gợn sóng trong cấu trúc không-thời gian. Với kẻ khác, đó là địa ngục. Với tôi, đó là công cụ duy nhất.
Tôi nghiền nát viên thuốc màu xám tro, tinh thể của nó lấp lánh như bụi sao dưới ánh đèn bàn. Pha nó với ly rượu Laphroaig rẻ tiền. Vị khói than bùn nồng nặc không át được cái đắng chát hóa học của "Nó". Tôi nốc cạn.
Năm phút đầu là sự im lặng. Và rồi, nó đến.
Căn phòng không biến mất. Nó giãn ra. Tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ không còn là một nhịp điệu liên tục, mà tách thành từng giọt riêng lẻ, mỗi giọt mang theo một vũ trụ âm thanh của riêng nó. Tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ treo tường trở thành tiếng búa tạ nện vào một tấm kim loại khổng lồ, đánh dấu sự sụp đổ của từng khoảnh khắc.
Tôi nhìn vào màn hình. Những dòng code của tôi không còn là ký tự. Chúng hóa thành những dòng sông ánh sáng, những mạch máu của một sinh vật kỹ thuật số đang chờ được khai sinh. Và tôi, tôi không còn là người gõ phím. Tôi là một Thượng Đế mù lòa, đang cố gắng nặn ra sự sống từ bùn đất của hư không.
Cơn "mê" của "Nó" không mang lại ảo giác. Nó mang lại sự thật. Một sự thật trần trụi đến tàn nhẫn. Tôi thấy được dòng chảy của tiền tệ qua hàng thế kỷ, không phải như một khái niệm kinh tế, mà như một thực thể sống. Một con ký sinh trùng khổng lồ, sinh ra từ lòng tham của con người, quấn chặt lấy nền văn minh, hút cạn sinh lực của nó. Tôi thấy những đế chế trỗi dậy và sụp đổ không phải bởi chiến tranh, mà bởi sự mục rữa của con ký sinh trùng này. Rome, Constantinople, Đế quốc Anh... tất cả đều là những cái xác khô bị nó bỏ lại.
Và giờ, nó đang hấp hối. Cuộc khủng hoảng 2008 không phải là một cơn suy thoái. Nó là cơn co giật cuối cùng của con thần thú bệnh hoạn. Các chính phủ, những gã thầy tu bất lực, đang cố gắng cứu nó bằng cách "bơm" thêm máu của hàng tỷ người dân vô tội vào một cái xác đã thối rữa. "Bailout" - họ gọi nó bằng một cái tên mỹ miều như vậy.
Trong cơn mê sảng nhưng tỉnh táo đến tột cùng này, tôi thấy một lối thoát. Một tia sáng lóe lên trong đầu, không phải một ý tưởng, mà là một sự mặc khải. Nếu con quái vật cũ được xây dựng dựa trên lòng tin – lòng tin vào những kẻ dối trá – thì sinh vật mới phải được xây dựng dựa trên thứ đối lập hoàn toàn, bằng chứng toán học. Một hệ thống không cần tin ai cả. Một thực thể tự vận hành, tự chứng thực, tồn tại song song với thực tại thối nát này.
Bàn tay tôi lướt trên bàn phím. Tiếng lách tách khô khốc vang lên như một bản giao hưởng của sự sáng thế. Mạng lưới ngang hàng. Chữ ký số. Bằng chứng công việc. Chuỗi khối. Chúng không phải là những thuật ngữ kỹ thuật. Chúng là những câu thần chú, những lời sấm truyền định hình nên một vũ trụ mới. Tôi đang xây dựng một con tàu Noah kỹ thuật số, một nơi trú ẩn cho giá trị, trước khi cơn đại hồng thủy tài chính nhấn chìm tất cả.
Đọc thêm: Cú tát trị giá 40.000 USD đến cơn sốt BagWork trên Solana
Ngày 3 tháng 1 năm 2009.
Tôi đã xong. Gần 72 giờ liền trong vòng tay của "Nó". Râu đã mọc lún phún, mắt đỏ ngầu như máu, cơ thể chỉ còn là một cái vỏ rỗng tuếch. Nhưng trên màn hình, Khối Nguyên Thủy (Genesis Block) đã được khai sinh. Nó đã sống.
Tôi cần một thông điệp, một lời tuyên bố, một bia mộ cho thế giới cũ. Tôi liếc nhìn tờ The Times nhàu nát trên bàn, dòng tít đập vào mắt tôi như một sự chế nhạo cuối cùng, "Chancellor on brink of second bailout for banks".
Tôi khắc nó vào khối nguyên thủy.
Không phải như một lời bình luận chính trị. Mà như một dấu ấn thời gian, một tọa độ chính xác trong lịch sử đánh dấu thời điểm con tàu của tôi rời bến, bỏ lại phía sau một thế giới đang chìm. Dòng chữ đó là hơi thở đầu tiên của Bitcoin, và cũng là lời trăn trối của hệ thống tài chính cũ.
Cơn thuốc tan dần. Sự thật kinh hoàng của "Nó" rút đi, trả lại cho tôi thực tại tù túng của căn gác xép. Và một cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng.
Tôi đã tạo ra cái gì?
Nó không phải là một hệ thống tiền tệ. Nó là một bóng ma được sinh ra từ một cơn sốt. Một bộ xương bằng pha lê, hoàn hảo, lạnh lùng và bất biến. Nó là bản thiết kế của một thế giới không cần con người, chỉ cần logic thuần túy. Nó là sản phẩm của một bộ óc đã vượt qua ranh giới của nhân loại, dù chỉ trong chốc lát.
Tôi phải biến mất. Len phải chết. Cái tên mà tôi sắp sử dụng, "Satoshi Nakamoto", sẽ là tấm bia mộ của hắn. Tôi không thể để thế giới biết rằng, phát kiến vĩ đại nhất của thế kỷ 21 không được sinh ra từ trí tuệ, mà từ một cơn mê loạn. Rằng đấng tạo hóa của họ chỉ là một kẻ nghiện thuốc, một nhà tiên tri bất đắc dĩ đã vô tình nhìn thấy sự thật trong làn khói của địa ngục.
Họ sẽ phân tích code của tôi, viết hàng ngàn luận án về nó. Nhưng họ sẽ không bao giờ hiểu. Họ không thể hiểu rằng, để tạo ra một trật tự hoàn hảo, bạn phải nếm trải sự hỗn loạn tột cùng.
Và có lẽ, đó mới là sự thật cuối cùng. Cả thế giới ngày nay, với những sàn giao dịch tỷ đô, những cuộc tranh luận không hồi kết về Bitcoin, tất cả đều đang sống bên trong cơn "mê" của tôi đêm đó. Một cơn mê vĩ đại mà chính tôi cũng không thể nào thoát ra được.
Còn tiếp...